20 Năm trao trọn trái tim cho yêu thương

Chúc mừng bạn Lê Thị Nhược Đoan tròn 20 năm gắn bó dưới mái nhà Zhi Shan – một chặng đường thật đáng quý và đầy tự hào!

Hai mươi năm – không chỉ là con số, mà là hành trình của bao tâm huyết, nỗ lực thầm lặng và tình yêu thương mà bạn đã dành trọn cho công việc, cho tập thể, và cho những giá trị nhân văn mà chúng ta cùng theo đuổi.

Từng bước chân bạn đi qua đều để lại những dấu ấn sâu đậm, không chỉ trong kết quả công việc, mà còn trong lòng đồng nghiệp, bởi sự tận tụy, trách nhiệm và tình cảm chân thành.

Zhi Shan xin gửi đến bạn lời chúc mừng chân thành cùng lời tri ân sâu sắc vì những đóng góp bền bỉ suốt 20 năm qua. Chúc bạn luôn mạnh khỏe, hạnh phúc và tiếp tục lan tỏa những điều tốt đẹp trên hành trình phía trước!

Hãy cùng nhìn lại chặng đường đáng nhớ ấy qua những chia sẻ đầy cảm xúc của Nhược Đoan trong bài viết dưới đây nhé!

20 NĂM TRAO TRỌN TRÁI TIM CHO YÊU THƯƠNG

Lê Thị Nhược Đoan, Điều phối viên Dự án nâng cao chất lượng giáo dục mầm non

Hai mươi năm là quãng thời gian đủ dài để một con người từ sơ sinh, lớn dần và trưởng thành từng ngày trên giảng đường đại học. Trong 20 năm này, tôi đã nuôi dưỡng tâm hồn mình bằng tình thương, bằng sự đồng hành và bằng cả những giọt nước mắt lặng chảy vào tim khi chứng kiến sự trưởng thành của bao thế hệ trẻ em vùng cao.

Người đâu gặp gỡ làm chi…

Tôi đến với Zhi Shan bằng một cơ duyên đặc biệt, một gặp gỡ tình cờ nhưng lại trở thành bước ngoặt định mệnh của cuộc đời.

Trước đó, khi vừa tốt nghiệp đại học chuyên ngành tiếng Trung, như nhiều người trẻ khác, tôi rời gia đình vào miền Nam tìm cơ hội phát triển sự nghiệp. Thế nhưng, đến năm 2005, nỗi lo canh cánh về mẹ và bà ngoại già yếu đang sống quạnh quẽ chốn quê nhà đã kéo tôi trở về mảnh đất Huế thân thương. Khi ấy, vì người học tiếng Trung chưa có nhiều đất dụng võ tại Huế, tôi tạm thời nhận công việc lễ tân tại một khách sạn để chờ thời cơ.

May mắn thay, chưa đầy hai tháng sau, tôi được người bạn thông báo Zhi Shan Foundation đang tuyển dụng. Lúc ấy, tôi vừa háo hức lại vừa đắn đo, bởi bản thân hoàn toàn chưa có kinh nghiệm trong lĩnh vực công tác xã hội. Nhưng rồi, tôi vẫn quyết định nộp hồ sơ vì tin rằng sự chân thành và nhiệt huyết của tuổi trẻ sẽ giúp mình sớm bắt nhịp với công việc.

Vậy nên, khi nhận được thông báo trúng tuyển, tôi đã vỡ òa trong hạnh phúc!

Tôi đã khởi động hành trình thiện nguyện của mình trong bỡ ngỡ với nhiệm vụ đầu tay là tặng bảng chống lóa cho các trường học ở vùng khó khăn và hỗ trợ hoạt động giáo dục mầm non. Tôi đã vượt qua những ngày đầu đầy khó khăn nhờ sự hướng dẫn tỉ mỉ, tận tình của cấp trên và đồng nghiệp. Và có lẽ còn cả vì sự đồng cảm của tôi với những mảnh đời thiếu thốn, bởi tôi cũng từng là đứa trẻ lớn lên trong nghèo khó.

Miếng cơm khô của trẻ, động lực của tôi

Dù đã trải qua 20 năm dạn dày với những chuyến công tác vùng cao nhưng tôi vẫn chưa từng nguôi bớt nỗi ám ảnh mỗi khi bắt gặp hình ảnh những em nhỏ đến lớp bằng đôi chân trần, khoác trên mình chiếc áo vá chằng chịt, lặng lẽ ăn những bữa trưa nguội ngắt chỉ với nắm cơm khô cứng kèm vài miếng cá khô và muối ớt gói vội trong túi nilông. Nhưng thậm chí, các em ấy vẫn còn là những đứa trẻ may mắn bởi còn có những bạn nhỏ chẳng có gì để mang theo khi đi học, đến bữa phải ngồi chờ bạn nhường cơm, hoặc đợi cô giáo chia phần. Nước mắt tôi cứ trào ra khi nhìn những bàn tay bé xíu cầm miếng cơm khô cứng, ngoan ngoãn, nhẫn nại ăn đến hết để có sức học tiếp buổi chiều.

Những hình ảnh khiến người lớn phải đau thắt lòng đó đã trở thành động lực, thôi thúc tập thể Zhi Shan và tôi nỗ lực hành động. Chỉ mong hành trình đến trường của các em bớt đi phần nào gian khó, và trường học thực sự trở thành ngôi nhà thứ hai, nơi các em cảm thấy ấm áp, được yêu thương và có cơ hội vươn lên.

Sự ủng hộ của cộng đồng tạo nên thành công cho dự án

Không phải là bảng thành tích, lời khen tặng hay các chỉ số tăng trưởng ấn tượng, điều khiến tôi cảm thấy hạnh phúc và tự hào nhất trong suốt 20 năm phụng sự chính là sự thay đổi từng ngày, từng chút một, trong nhận thức và hành động của các phụ huynh vùng cao trong việc chăm lo cho con em mình.

Nhớ lại những ngày đầu triển khai dự án, để vận động một đứa trẻ đến trường, các cô giáo phải kiên trì gõ cửa từng nhà, ngồi xuống trò chuyện, thuyết phục, giải thích cho phụ huynh về tầm quan trọng của việc học. Chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy gian nan rồi. Nhưng điều khó khăn hơn vẫn còn ở phía trước. Đó là khi nhà trường kêu gọi phụ huynh đóng góp gạo, củi, rau xanh… để triển khai hoạt động bán trú cho con em, dù bản thân họ và gia đình còn đang rất chật vật với từng bữa ăn hằng ngày.

Nhưng rồi, từng bước một, mọi thứ đã đổi thay. Khi các phụ huynh tận mắt chứng kiến con mình được ăn những bữa trưa đủ đầy dinh dưỡng, được nhận những món quà nhỏ như đôi dép mới, chiếc áo ấm hay gói quà Trung thu từ dự án, niềm tin của họ dần lớn lên. Từ chỗ e dè, họ bắt đầu chủ động đưa con đến lớp đều đặn. Nhiều phụ huynh còn tự nguyện “góp của” từ bó rau, quả bí, vài quả trứng gà đến những bó củi khô; hoặc “góp sức” bằng cách ở lại trường phụ giúp nấu ăn, rửa bát, dọn dẹp… như thể đó chính là ngôi nhà của họ.

Tôi vẫn nhớ rất rõ khoảng thời gian trường học buộc phải tạm đóng cửa vì đại dịch Covid-19. Nhiều phụ huynh không giấu được lo lắng, liên tục nhắn hỏi chúng tôi rằng bao giờ lũ trẻ sẽ được trở lại trường. Họ kể rằng con mình ở nhà buồn, nhớ bạn, nhớ cô, nhớ bữa cơm bán trú và cả ly sữa đậu nành thơm lừng mỗi sáng.

Những điều tưởng chừng nhỏ bé ấy lại chính là minh chứng rõ ràng nhất cho việc chúng tôi đã thật sự chạm được đến trái tim của phụ huynh vùng cao. Đó là món quà vô giá, là thành công lớn nhất mà một chương trình thiện nguyện có thể mang lại: không chỉ tạo ra sự thay đổi tích cực về nhận thức, mà còn góp phần nuôi dưỡng sự gắn kết cộng đồng. Một giá trị không thể đong đếm bằng bất kỳ công cụ thống kê nào.

Từ hành trình sống còn của bé Hồ Anh Quang

Một trong những câu chuyện khiến tôi không thể nào quên chính là hành trình giành lại sự sống cho bé Hồ Anh Quang, một em nhỏ người dân tộc Vân Kiều sống tại xã Đakrông, huyện Đakrông, tỉnh Quảng Trị.

Năm 2018, bé được chuyển đến Bệnh viện Trung ương Huế trong tình trạng suy kiệt nghiêm trọng, nguy cơ nhiễm trùng máu cao, tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc. Tôi được giao nhiệm vụ theo dõi sức khỏe của cháu suốt 60 ngày nằm viện. Sáu mươi ngày này, tôi và gia đình bé sống trong tràn ngập nước mắt, với những khoảnh khắc hy vọng rồi lại tuyệt vọng. Có lúc tưởng chừng chẳng còn chút cơ hội mong manh nào nữa.

Thế nhưng, nhờ sự nỗ lực, tận tâm của đội ngũ y bác sĩ, sự kiên cường đến khó tin của cháu và tình yêu vô điều kiện của người mẹ, một điều kỳ diệu đã xảy ra: cháu tỉnh lại. Tôi sẽ không bao giờ quên khoảnh khắc nhận được tin nhắn: “Cháu được xuất viện rồi chị ơi!”. Tôi bật khóc, không thể nói nên lời. Với tôi, đó thực sự là một phép màu và cũng là minh chứng cho niềm tin rằng, những điều kỳ diệu vẫn luôn hiện hữu quanh ta, nếu ta kiên trì giữ lấy hy vọng và tình người.

Đến cam kết tiếp tục gieo hạt giống thiện lành

Làm thiện nguyện, nhiều người nghĩ chỉ cần có tấm lòng là đủ. Nhưng tôi đã học được rằng đó chỉ mới là điểm khởi đầu. Để thật sự tạo nên giá trị bền vững, cần thêm một kế hoạch chặt chẽ, khả năng vận hành chuyên nghiệp và một tinh thần trách nhiệm sâu sắc.  

Mỗi hạng mục dự án, từ một bữa ăn bán trú đến việc xây dựng trường lớp, đều được thiết kế dựa trên nhu cầu thực tế, sau quá trình lắng nghe và thấu hiểu ý kiến của chính người thụ hưởng. Chúng tôi không “cho” theo cách mình nghĩ là tốt, mà luôn cố gắng “trao đi” đúng điều người khác thực sự cần. Chính sự thấu hiểu ấy đã làm nên sức sống bền bỉ cho các chương trình mà Zhi Shan kiên trì đồng hành trong suốt hơn 30 năm qua.

Do tính chất đặc thù của dự án mầm non là phải phối hợp với nhiều đối tác thuộc các lĩnh vực chuyên môn khác nhau, nên tôi buộc phải chủ động tìm hiểu và học hỏi thêm để hiểu rõ công việc của từng bên. Chỉ khi nắm bắt được ngôn ngữ chuyên môn của họ, quá trình phối hợp mới có thể diễn ra suôn sẻ và hiệu quả.

Với tôi, áp lực nhất vẫn là làm việc với đơn vị thiết kế công trình. Tôi phải dành thời gian nghiên cứu để có thể đọc hiểu và góp ý được cho bản vẽ thiết kế. Còn khi làm việc với đơn vị thi công, khi phát sinh tình huống bất ngờ, tôi lại phải giữ vai trò trung gian để dung hòa và tháo gỡ. Và để quá trình trao đổi với các trưởng, phó phòng giáo dục hay các cô hiệu trưởng mầm non được hiệu quả, tôi cũng phải tự trau dồi thêm kiến thức về giáo dục để nắm bắt đúng nhu cầu thực tiễn của địa phương.

Nói chung, mỗi giai đoạn lại có những thử thách riêng. Nhưng nhờ sự nỗ lực của bản thân và sự hỗ trợ, động viên kịp thời từ cấp trên, tôi dần thích nghi và từng bước hoàn thành tốt công việc. Sau mỗi lần vượt qua khó khăn, tôi đều dành thời gian nhìn lại để rút ra kinh nghiệm cho mình. Bởi với tôi, mỗi trải nghiệm đều là một cơ hội quý giá giúp tôi trưởng thành hơn trên hành trình này.

Lời cảm ơn

Ngày hôm nay, khi nhìn lại chặng đường 20 năm đã qua, tôi không thể nhớ hết mình đã vượt qua bao nhiêu cây số, xây dựng được bao nhiêu điểm trường hay đã đồng hành cùng bao nhiêu em nhỏ. Nhưng có một điều tôi biết chắc chắn, trái tim tôi đã trao trọn vẹn cho hành trình này, hành trình của yêu thương, sẻ chia và một niềm tin chưa bao giờ tắt.

Nếu được chọn lại, tôi vẫn sẽ chọn công việc này, bởi đó là hành trình tôi đi bằng một trái tim đủ đầy yêu thương”. Tôi luôn tin rằng, trong tâm hồn mỗi người đều đã có sẵn một hạt giống thiện lành. Chỉ cần được gieo đúng lúc, đúng nơi, cuộc đời sẽ nở hoa. Và tôi, vẫn sẽ tiếp tục hành trình này, bởi còn biết bao đứa trẻ đang cần một bàn tay dang ra để nắm lấy.

Thay mặt cho những em nhỏ, những người mẹ và các thầy cô giáo nơi vùng cao xa xôi, tôi xin gửi lời tri ân sâu sắc đến các nhà tài trợ đến từ Đài Loan, những người đã luôn tin tưởng và đồng hành cùng chúng tôi trong suốt hơn 30 năm qua. Chúng tôi tin rằng, những giá trị tốt đẹp mà chúng ta cùng nhau vun đắp sẽ tiếp tục lan tỏa, như những đóa hoa tươi thắm vẫn đang âm thầm tỏa hương trên khắp mọi miền đất nước.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *